VU VƠ...VỀ MẸ
Bỗng dưng ! tôi chợt muốn viết về Mẹ.
Vu vơ ? Ừ th́ vu vơ,
chứ biết viết ǵ, nói ǵ ? Nếu có ǵ để viết, để nói, th́
thiên hạ đă nói giùm tôi hết rồi. C̣n tôi,
mỗi chữ "con thương Mẹ" tôi cũng
chưa một lần nói ra được, nữa là ...
Người Việt Nam khác với người
nước ngoài nhiều lắm ! Chỉ một chữ "thương
Mẹ", không bao giờ ta nói ra được. Nó
linh thiêng quá ! Nó kỳ diệu quá ! Linh thiêng và kỳ diệu
đến nỗi giả sử có ai đó nói từ
ngữ này trước mặt mẹ th́ thành ra giả
tạo, trâng tráo. Trong âm nhạc Việt Nam chỉ có
một lần, một lần duy nhất, ở bài Bông
Hồng Cài A鯬 nhạc sĩ
Phạm Thế Mỹ mới cho mọi người
được một lần ấp úng, một lần
ngần ngại : "Mẹ ơi ! mẹ
ơi ! Mẹ có biết hay không ?
Biết ǵ ? Biết là ... biết là ... CON THƯƠNG MẸ lắm không ?"
Chỉ có một lần liều lĩnh, như
thu hết cả can đảm, và mượn lời
nhạc chuyển giao, con mới thốt lên được
lời thầm kín thiêng liêng ấy !
* * *
Con về lại Di Linh trong mùa mưa ngâu vần
vũ. Ngồi bên mộ mẹ, mưa hay
sương không biết, cứ từng đợt giăng
hàng qua chiều vàng cổ độ (!). Chiều
nay, trên lưng đồi này, chiều nay. Ngày qua, năm năm, mười năm, một
ngày, một giờ, chiều nay. Mẹ vẫn nằm
đó, từ độ con qụy xuống hôn vào ḷng
đất lạnh, từ độ bỏ thầy bỏ
mẹ ra đi, lang thang khắp chợ
cùng quê, vất vưởng trở về bên xác mẹ.
Từ bữa nọ tới bữa nay, từ mỗi phút
giây hay từ vô lượng kiếp giữa thiên thu vời
vợi ? Mẹ nằm cô
liêu trên lưng đồi gió lộng, nh́n xuống mặt
hồ biêng biếc giữa hoàng hôn. Phía
Đông là rặng núi xanh, quanh năm mây trắng chít khăn
tang buồn trên đỉnh. Chập chùng
đồi núi Di Linh, ngan ngát hương đồng cỏ
nội. Con ngồi đây, nén hương ấm
để nói rằng trời lạnh, áo con ấm
để nói rằng đời lạnh, lạnh v́ mẹ
không c̣n ở bên con.
Ngôn ngữ của con đă hóa thành ngọng
nghịu. Sao mẹ lại không c̣n ?
Mẹ c̣n đó chứ ! Trên
mảnh đất này, giữa bầu trời này, nơi
ngọn cỏ, cành hoa, nơi cánh chim trời, vệt
nắng. Bây giờ con thèm hát, bài hát mà con yêu thích nhất : Quán Thế Âm. "Có bà mẹ đi
t́m con, trên đỉnh đồi lan trắng, có bà mẹ
đi t́m con, trên động hoa lan vàng..."
Bên thung lũng chiều vàng
Cỏ hoa bừng trỗi hát
Thoát nhiên tự trần gian
Mẹ hóa thành Bồ-tát.
Con tự hỏi nhân duyên ǵ mà mẹ làm mẹ con ? Nhân duyên ǵ mà con làm con mẹ
? Với con, con nghĩ rằng mẹ đă từng
phát một đại nguyện đời đời làm
mẹ của con chứ đâu phải đầu thai vào trả nợ. Không những thế ! Mẹ c̣n là mây trời
cho con ngắm, làm mặt nước cho con soi. Mẹ làm đá sỏi ngân vang giữa bụi
đường đ́u hiu quạnh vắng, mẹ làm
tiếng thác ŕ rào giữa rừng khuya cô tịch. Nắng sớm, sương tà, trăng khuya,
gối mộng, đâu đâu con cũng thấy mẹ
hiện hữu, như chẳng bao giờ ĺa xa con nửa
bước.
Mẹ hiển hiện trên
đường về, trong từng ngơ ngách của cuộc
đời đầy đau khổ. Mẹ ban cho con h́nh hài ấm
lạnh, mẹ ban cho con t́nh cảm ghét thương.
Nhưng con giận mẹ, con trách mẹ nhiều lắm,
bởi mẹ chẳng nói lời nào bằng ngôn ngữ
thế nhân. Con làm sao hiểu được lời mẹ
trong đường chiều là rụng ?
Con làm sao thấy được mẹ trong gió sớm
trời quang ? Con chỉ thích thấy
mẹ mang tơi đội nón ra ruộng hái rau má về
cho con ăn. Con chỉ thích thấy mẹ ngồi bên
bếp lửa hồng à ơi câu cổ tích. Con đă
từng yêu sách mẹ như thế, mẹ đă hứa
với con, mẹ hứa mẹ sẽ suốt đời
ở bên con, sao mẹ lại thất hứa
?
Giờ mẹ nằm đó, trên
lưng đồi này, chiều nay. Giờ th́ con hiểu rằng
mẹ thất hứa để tṛn nguyện, nguyện của
mẹ lớn quá, nên lời hứa với con trẻ
trở thành vô nghĩa khi tấm h́nh hài của mẹ
về với đất, hương hồn mẹ trở
về với trời, và con về lại với
đời, cuộc đời của con, cuộc
đời mà mẹ cho con. Phật đă dạy con như thế !
Phật c̣n dạy rằng chỉ v́ chữ Ái mà
mọi chúng sanh phải tự ràng buộc nhau, đau
khổ với nhau. Mẹ nghĩ đi !
Có con nào không là con của mẹ, có ai trong cuộc
đời này chẳng đă từng là con của mẹ,
tất cả ch́ v́ nhân duyên mà ràng buộc với nhau,
đau khổ với nhau. Rồi bao nhiêu
nước mắt, máu xương phải chất
chồng để trả vay v́ chữ Ái. Có Ái là có
Thủ, có Thủ là có Hữu, có Hữu là có Sanh, có Sanh th́
có Tử. Rồi ṿng vô minh cứ măi xoay tṛn, xoay tṛn như
thế. Khi nào lượng Từ của mẹ không c̣n xem
con là CON CỦA TA nữa, vô ngă, th́ mẹ mới thoát
khỏi ái ân triền miên muôn kiếp. Con
tiếc nuối lắm, nhưng con vẫn muốn mẹ
dứt hẳn nguồn yêu suối lệ, hóa thân thành
vạn vật trong pháp nghĩa nhiệm mầu mà con
đang phảng phất thấy nơi từng ngọn
cỏ, cành hoa. Mẹ có hiểu ư con không ?
Con vẫn thèm nghe điệu hát ru à ơi theo
nhịp vơng, con vẫn thèm hơi ấm bàn tay mơn
trớn lúc bế bồng, ánh mắt ấy, nụ
cười ấy c̣n hơn ngàn lời kể lể,
nhưng con vẫn ước ao mẹ giũ sạch oan
thân để về bên cơi Phật, làm một vị
Bồ-tát, làm một Quán Thế Âm, làm một bà mẹ
của tất cả chúng sanh, như đă từng làm
mẹ của con. Chắc lúc ấy, mẹ là
người đẹp nhất trên đời (!)
* * *
Hoàng hôn. Tiếng tù và của mục tử
gọi trâu về du dương dưới chân đồi
gió lộng, nhắc tôi trở về với ḿnh trong
hiện tại. Đàn trâu dấy
bụi đỏ lên quyện với sương chiều
bảng lảng, rồi thong thả đàn trâu lội
xuống hồ xanh, đằm ḿnh dưới nước,
ngước đôi mắt long lanh lên nh́n trời mây lá
cỏ. Từng vệt sáng tự trời cao nối
dài xuống chân trời xa thẳm, như muốn pha màu cho bức tranh chiều Di Linh thêm
phần huyền ảo.
Chiều theo gió xuống tự
chân mây
Chiều xuống lưng đồi bên khóm cây
Chiều leo xuống cỏ,
vờn thăm cỏ
Ĺa cỏ, chiều ra bến nước
đầy.
Tôi vẫn c̣n ngồi bên mộ
mẹ, nghe bóng tối ch́m dần vào cơi hồn ngát lạnh. Bất giác, từ vô ngôn mặc
ngữ, tôi cất tiếng hát : Mẹ
ơi ! Mẹ ơi ! Mẹ có biết
hay không ? Biết ǵ ?
Biết là... biết là... con thương mẹ lắm không ?
Một cánh hạc bay qua, vạch một
đường sáng cho bóng đêm dựng h́nh cô tịch. Tôi xuống đồi, vất vưởng, không
biết rằng hai ống quần ướt đẫm v́
cỏ ngậm hơi sương, và côn trùng đă dạo
đầu bản giao hưởng đêm đêm giữa
tư bề trống vắng.
Du Trốc Tử
Source: http://www.buddhismtoday.com
---o0o---